Đầu ngõ nhà tôi có một tiệm bán đồ chơi, dĩ nhiên, có bán cả thú nhồi bông nữa. Hồi lớp 12, mỗi lần đi học về ngang qua tiệm, tôi đều dành ít thời gian ngắm nhìn một chú thỏ trắng mịn tai hồng hồng được trưng bày qua lớp kính. Không hiểu sao tôi không mua về, mà chỉ muốn ngắm nó dưới ánh đèn vàng ấm áp của cửa tiệm. Có cảm giác lung linh qua từng trang cổ tích Andersen mà một thời thơ ấu chìm đắm trong đó. Đôi lúc tôi sẽ dừng lại khoảng một, hai phút để ngắm nghía, hoặc chỉ liếc mắt qua nếu hôm đó bận. Nhưng chung quy, tôi vẫn nhìn nó hằng ngày, như một thói quen. Có lẽ lớp lông trắng ngà kia rất êm ái, cảm giác ôm nó vào lòng sẽ thật ngọt ngào làm sao. Có lẽ… Hằng ngày tôi vẫn đứng bên ngoài lớp kính và tưởng tượng như thế.
Và một ngày, tôi chợt không nhìn thấy nó ở đó nữa. Thườn thượt thở dài. Trong lòng bất chợt trống rỗng và thất vọng vô chừng. Sau lớp kính kia là một con hà mã nhỏ màu xám tro, cũng có đôi mắt to tròn nhìn tôi. Cũng là lớp kính trong veo dưới ánh đèn vàng ấm áp. Thế nhưng… Tôi không còn cảm thấy rung động nữa. Không còn cảm thấy khao khát thích thú kia nữa. Tôi nuối tiếc. Chú thỏ bông đáng yêu của tôi.
Rồi kỳ thi Đại học cuốn trôi thời gian. Chia tay tuổi học trò vội vã giữa những con chữ chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng của cả chặng đường dài.
Một ngày, giữa Sài Gòn đầy nắng, tôi gặp lại cậu ấy. Người con trai mà tôi thầm thích suốt những năm tháng vườn trường tươi đẹp nhất. Người mà tôi cứ ngỡ hình bóng đã vuột xa ngoài tiềm thức. Cậu ấy vẫn cười dịu dàng như thế, như trong hoài niệm của tôi. Đôi mắt nâu và mái tóc đen kỳ lạ. Con tim “tầm thường” của tôi không ngừng run lên từng nhịp dưới ánh nhìn bình thản ấy, nhớ ngày ấy mắt chạm mắt lại ngượng ngùng quay đi. Giờ đây vẫn như thế, như tiếng đàn ai chợt chạm dây, vẫn như những năm tháng ngây dại ấy mà thôi. Chỉ khác là tôi đã lớn hơn rồi. Dành hết tất cả dũng khí tích tụ trong người, tôi thốt lên lời tỏ tình với thanh xuân của mình. Thật dõng dạc, thật mạnh mẽ.
“Thích cậu!”
Thanh xuân bất ngờ, rồi cười xòa…
“Năm 17 tuổi tớ rất thích cậu. Nhưng bây giờ thì không!”
Cậu ấy vẫn như vậy. Tôi vẫn như vậy. Nhưng chúng tôi đã bỏ qua thời gian và cả… cơ hội. Những hình ảnh tuổi trẻ ào ạt chảy qua tôi, kèm theo những tiếng vang lách cách như một đầu máy chiếu phim cũ: sân trường đầy nắng, cây bàng già có nhiều sâu lông mà không đứa nào dám lại gần, thầy dạy toán hay cầm theo cây thước gỗ bự chảng, thằng đầu gấu trốn chào cờ cố thủ trong wc,… cả mùa hè nóng rực, bầu trời thật xanh thật cao nữa. Sân trường đầy những túm bông trắng từ rừng cây sau trường. Tôi vẫn nghe những tiếng la hét của lũ con trai nghịch ngợm. Tiếng nói văng vẳng của một mùa hè đã xa.
Cả sự ngây thơ của mối tình đầu. Và những bỏ lỡ ngày ấy.
Tôi tiếc nuối.
Người con trai đi bên cạnh tôi năm 17 tuổi.
Sài Gòn chợt nắng chợt mưa. Lời tỏ tình như cơn mưa vội vã. Tôi che chiếc ô tím nhỏ về nhà.
Nơi tiệm đồ nhỏ đã xuất hiện một con thú nhồi bông khác. Cá sấu xanh đậm vừa hung dữ, vừa ngây thơ. Đôi mắt nheo nheo và một cái răng trắng nhô khỏi hàm dưới, nổi bật lên trên nền lớp bông xanh mượt. Mưa đã nặng hạt hơn, bầu trời cũng tối đen rồi. Tiếng xe cộ rít gào chỉ cách tôi vài bước chân. Những thanh âm thật xa xôi quá.
Tôi chìm sâu vào ánh mắt con cá sấu nhỏ. Cậu trai kia cũng có ánh mắt như thế mỗi khi làm trò đùa dai với mọi người, và với… tôi. Bỗng nhiên lại thấy ngọt ngào vô cùng. Cảm giác thỏa mãn như chìm mình trong một dòng nước ấm. Tiếng mưa rơi lộp độp trên tán ô nhỏ. Đôi giày vải phai màu của tôi kêu lẹp xẹp vì ngấm nước mưa. Dàn hoa giấy ướt rũ long lanh ánh sáng đèn đường vàng rực.
Tôi ôm con cá sấu xanh về nhà.
Liệu bạn có cảm thấy nuối tiếc không khi biết rằng, mùa hè của những năm tháng thanh xuân sẽ không bao giờ quay lại nữa? Khi chúng ta còn đang tràn trề nhiệt huyết của tuổi trẻ, mỗi ngày đều có thể gặp người mà mình thích, trộm nhìn cậu ấy và đùa giỡn với nhau. Mỗi ngày, ông thầy toán vẫn đều đặn thuyết giảng số học tích phân, thằng đầu gấu vẫn âm thầm đá ghế ngồi của lũ bạn, và bên ngoài cửa sổ, ánh nắng vẫn ngọt ngào đu đưa qua hàng cây già cỗi…
Rồi một ngày, những khung cảnh đó chỉ còn tồn tại trong hoài niệm của bạn…
Và đường đời sau này cũng thế…
Thời gian sẽ không vì một ai mà dừng lại, bạn đang sống trong những ngày tháng tươi đẹp nhất, hãy tận hưởng nó một cách trọn vẹn, và đừng bao giờ cho mình cơ hội để cảm thấy hối tiếc.
Bài: Shara, viết riêng cho INSPIRE by LIIQ
Ảnh: LIIQ Rush, BEAT by LIIQ